Truyện cổ tích - Ai mua hành tôi ( Lọ nước thần)


Ngày trước có anh chàng rất trẻ tuổi, cũng chưa cưới vợ, từ nhỏ đều sống bằng nghề cày cuốc ruộng nương. Vào một ngày, anh mang theo búa lên rừng để đốn củi về dùng. Trong lúc lúi húi đẵn cây thì anh vô tình nhìn thấy có con quạ đang tha con chim sẻ bay tới, nó đậu ngay trên phiến đá gần chỗ anh đang làm việc. Trông thấy vậy, anh cũng động lòng xót thương với con chim sẻ bé bỏng chuẩn bị làm bữa ăn cho cái loài ác điểu kia.
Nghĩ đi nghĩ lại anh liền nhặt lấy một hòn đá rồi ném thẳng vào con quạ kia. Quạ bị giật mình nên bỏ luôn mồi lại mà đập cánh bay lên cao. Tức mình bởi vì mồi đến miệng rồi còn để mất nên quạ cứ bay lòng vòng mà chửi rủa vô cùng om sòm. Anh chàng lại nhặt thêm mấy hòn đá để ném vào quạ, cũng không quên mắng lại:
– Cái đồ chim dữ kia, mau cút ngay đi!
Quạ không làm gì được nên đành bay đi, mang theo cả một bụng hậm hực, nó cũng không quên đe dọa anh rằng sẽ tìm cách báo thù cho bằng được. Anh vội vàng chạy tới chỗ con chim sẻ, thấy nó đang thoi thóp thì anh cố tìm cách để mà ủ cho nó, mong nó sống lại được. Khoảng thời gian giập bã trầu thì con chim sẻ ấy hồi tỉnh, có thể bay được.
Chim sẻ liền cảm ơn ân cứu mạng của anh, sau đó bảo anh chờ nó, nó sẽ đem đến biếu cho anh vật này. Một lúc sau thì chim sẻ quay trở lại, miệng nó còn ngậm thêm một cái lọ nhỏ. Nó bay tới chỗ anh, đặt chiếc lọ kia xuống và bảo:
– Đây chính là lọ nước thần, nó có phép màu làm cho con người ta trẻ lại, làm cho vật lớn hơn, trên trần gian này không một ai có được.
Nói xong thì chim sẻ lập tức vỗ cánh và bay đi mất. Còn anh thì vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, tần ngần một lúc mới mở nút lọ kia ra xem thử. Anh thấy bên trong lọ chứa đầy thứ nước có mùi thơm ngào ngạt. Anh bèn thầm nhủ:
– Mấy thứ này là để mấy bà quan làm đẹp làm dỏm, chứ hạng như mình thì dùng làm gì.
Anh đem chiếc lọ nút lại thật cẩn thận, lúc gánh củi trở về nhà thì anh cầm lọ treo lên trên kèo nhà. Thời gian cứ thế trôi qua, chuyện làm ăn công việc bận rộn khiến anh quên béng đi mất, cũng chẳng có thời gian mà suy nghĩ tới lọ nước thần ấy.
Vài năm sau đó, phải chật vật, khó khăn mãi thì anh chàng này mới có thể cưới được một người vợ. Mà vợ của anh cũng chỉ là con của nhà nông, quanh năm bên thửa ruộng, quen cảnh chân lấm tay bùn, vì vậy nên trông cũng xấu xí, đen đủi lắm. Tuy nhiên thì hai vợ chồng lại được cái là rất yêu thương nhau.
Một ngày nọ, người chồng bận việc đi cày, người vợ ở nhà thì quét dọn hết các ngõ ngách. Lúc dọn ở trên kèo nhà thì chị trông thấy có cái lọ nhỏ nhỏ treo ở đấy, chị liền bắc ghế lên lấy xem thử. Lúc ngửi được mùi thơm thì chị ta cứ nghĩ đấy chính là dầu thơm dùng để gội đầu. Đợi sau khi đã dọn dẹp đâu vào đấy, chị liền đi nấu nước để tắm rửa gội đầu, tiện tay thì đổ luôn lọ nước thơm ra để xức hết vào tóc tai và mình mẩy của mình.
Chẳng thể ngờ sau khi chị ta xức qua thứ nước thơm kia thì đột nhiên trở nên trắng trẻo, xinh xắn hơn, nhan sắc đã biến thành mỹ miều khó có người bì kịp. Còn số nước thần vô tình chảy xuống dưới mấy luống hành nhà chị ta trồng ngay bên giếng thì đột nhiên lớn phổng lạ thường. Những cây hành ấy có củ to như là bình vôi, còn dọc thì đều dài bằng cái đòn gánh.
Đến khi mà người chồng đi làm trở về, anh nhìn thấy mặt vợ mình thì chỉ biết ngẩn tò te ra vì cứ ngỡ như là nàng tiên sa xuống nơi cõi trần này vậy. Nếu như là không có giọng nói quen thuộc thì chắc chắn anh chẳng thể nào nghĩ được người trước mặt lại chính là vợ của mình.
Lúc anh nghe vợ mình nhắc về cái lọ nước thơm thì anh mới giật mình nhớ lại chuyện trước kia con chim sẻ được anh cứu đã báo đền anh bằng lọ nước thần. Nỗi vui mừng lúc này của hai vợ chồng chẳng biết làm sao mà cân đếm cho được, anh cứ ngắm nhìn vợ mình mãi mà chẳng thấy chán, sau đó kể lại toàn bộ câu chuyện từ ba năm trước cho vợ mình nghe không sót một chữ.
Kể từ ngày đấy trở đi thì anh chàng cứ quấn quýt không rời vợ nửa bước. Cũng bởi vậy nên chuyện đồng áng bị anh bê trễ nhiều. Tuy nhiên, nếu như mà cứ mãi ở nhà thì cả hai vợ chồng sẽ chết đói mất, vì thế tuy không muốn nhưng anh buộc phải đi làm trở lại.
Để khỏi phải nhớ nhung thì anh chàng thuê một người thợ tới nhà để vẽ một bức hình của người vợ. Những lúc phải làm việc ở ngoài đồng thì anh sẽ đem bức tranh ấy treo ngay bờ ruộng để có thể nhìn ngắm cho thỏa thích.
Vào một ngày, trong lúc anh đang mải mê cày ruộng, mà bức tranh anh lại treo ở cái cọc đang cắm phía trên bờ. Anh mới chỉ cày được khoảng mươi luống thì từ đâu, con quạ ngày xưa đột nhiên sà xuống, nó quắp luôn lấy bức tranh của anh rồi bay đi mất.
Anh chàng đang ở tận bên kia bờ nhìn thấy vậy thì vội vàng hò hét mà đuổi theo, tuy nhiên thì không thể nào đuổi kịp con quạ kia được. Nó đã bay rất cao và rất xa rồi, chỉ một lúc là mất hút.
Để báo thù chuyện anh chàng đã ném đá và giành mồi của mình ba năm trước, quạ ta quắp bức tranh kia bay vào tận kinh đô rồi thả ngay giữa sân rồng. Đám thị vệ trông thấy có chuyện lạ nên chạy đến đem theo bức tranh kia trình lên cho nhà vua xem. Nhà vua cầm lấy bức tranh truyền thần mà ngắm nghía không chán mắt, trong bụng thầm nghĩ:
– Ở trong số ba cung sáu viện của ta, tuy rằng đã có rất nhiều người đẹp rồi, nhưng là chẳng có người nào lại có thể so sánh với người đàn bà ở trong tranh này. Chắc hẳn là do trời đã sai quạ đem đến mách nước cho ta đây mà!
Nhà vua lập tức ra lệnh cho một tên quan đại thần cùng với một trăm tên thị vệ của mình phải tìm cho bằng được người đàn bà ở trong bức tranh đem về cung điện. Quan đại thần vội vã cho người đến từng địa phương để lùng sục mọi hang cùng cũng như ngõ hẻm để tìm kiếm.
Để tăng thêm hiệu quả cho cuộc tìm kiếm của mình, khi đến các vùng chúng đều cho mở hội để thu hút sự chú ý của mọi người, khiến cho họ cùng nhau đổ về để xem hội. Và đợi cho khi dân chúng đã tập hợp rất đông thì chúng lại đem bức tranh kia ra, giả vờ nói rằng đó là đồ vô tình nhặt được, nếu là của ai thì hãy đến nhận lại.
Vào một ngày, chúng đến vùng quê của hai vợ chồng người có lọ nước thần, và chúng cũng tiếp tục mở hội liền ba ngày ba đêm. Quả nhiên là anh chàng kia đã sa vào kế gian của chúng.
Lúc nhìn thấy bức tranh kia, anh chàng cũng chẳng có chút đắn đo nào, lật đật chạy tới nhận tranh. Tuy nhiên, anh chàng có nhờ đâu rằng, anh vừa nói xong thì bị đám lính kia chộp lấy rồi bắt anh đưa về đến tận nhà. Bọn chúng đã ngay lập tức nhìn thấy người đàn bà ở trong bức tranh kia. Đám lính vui mừng vô cùng, vội vàng mang kiệu tới rước nàng vào kinh, mặc cho người chồng ở lại đó vật mình mà than khóc.
Kể từ sau khi bị bắt vào trong cung thì người đàn bà đẹp chẳng cười mà cũng chẳng nói gì, áo đẹp nàng cũng không mặc, đầu tóc nàng cũng chẳng thèm chải, nàng cũng không cho bất cứ người nào tới gần mình.



Vì người đẹp cũng đã được đem về cung nên nhà vua vô cùng mừng rỡ, tuy nhiên thì cũng cảm thấy buồn phiền rất nhiều. Bởi vì dù cho nhà vua có bày ra đủ thứ, nào là dỗ dành, nào là dọa nạt, nhưng cuối cùng cũng không thể nào làm cho người đẹp nói một lời, hay là nở một nụ cười.
Sau đó thì nhà vua hạ lệnh rằng, trong dân chúng, bất kể là người nào, chỉ cần có thể làm cho nàng nói cười được thì sẽ được ban thưởng quan cao và lộc hậu. Tin này được rao xuống thì từ khắp mọi nơi, có không biết bao nhiêu người, có những vai hề nổi tiếng, lại có thêm những ông trạng cười, còn có cả lương y, cũng như mấy pháp sư phù thủy… đều kéo tới kinh đô để thử vận may, mong được trổ tài trổ phép của mình khiến cho người đàn bà đẹp kia buột miệng cười nói để được nhận thưởng. Tuy nhiên, dù cho bọn họ đã bày ra đủ trò nhưng chẳng cái nào có hiệu quả cả.
Lại nói về anh chồng, kể từ khi quan quân bắt mất vợ anh đi thì cũng chẳng thiết tha gì chuyện làm ăn nữa. Lúc mà nghe được tin rao rằng nếu như ai có thể khiến cho người đẹp ở trong cung kia cười nói được sẽ được nhà vua thưởng cho rất hậu, thì anh nhận ra ngay việc vợ mình đang trong cung của vua, vì vậy quyết định vào kinh đô để tìm lại vợ.
Trước lúc đi thì anh chàng đi nhổ lấy mấy củ hành trồng ở ngay cạnh giếng, sau đó buộc thành một gánh và quẩy theo. Khi đã đến kinh đô rồi, anh chàng quảy theo gánh của mình rồi đi đi lại lại ngay trước cửa của hoàng cung mà rao to rằng:
“Dọc bằng đòn gánh,
Củ bằng bình vôi,
Ai mua hành tôi,
Thì thương tôi với!”
Và tiếng rao hàng của anh cứ vọng vào trong cung, mỗi lúc lại càng lớn hơn. Nét mặt người vợ cũng đột nhiên thay đổi, càng lúc càng tươi hơn. Sau cùng thì nàng quay lại và bảo với thị nữ là:
– Ngươi hãy mau đi gọi người bán hành vào đây cho ta!
Lúc thấy được mặt chồng thì người vợ đột nhiên cười một tiếng rất tươi. Nhà vua thấy người đẹp lần đầu cười nói thì sung sướng vô cùng. Và khi nhìn đến những cây hành lạ thường kia thì cũng lấy làm kinh ngạc lắm. Nhà vua cứ ngỡ chính những cây hành lạ kì này là nguyên nhân khiến cho người đẹp cười nói. Và nhà vua đột nhiên lại nảy ra một suy nghĩ muốn mình cải trang thành người bán hành để có thể làm cho người đẹp vui lòng. Nghĩ là làm, nhà vua hạ lệnh cho người chồng:
– Ngươi hãy để gánh hành ở đấy và nhanh cởi áo ra!
Nhà vua cũng theo đó mà cởi long bào trên người ra ném cho anh, và lấy áo của anh mặc vào. Nhà vua cũng ra lệnh cho anh phải dạy cho mình câu rao kia, sau đó thì cứ quẩy gánh hành lớn đi qua đi lại trước mắt người đẹp mà cất giọng rao to.
Thấy vậy thì thì người vợ anh bán hành liền cười đến không khép miệng lại được. Nhà vua trông thấy thế lại càng thích thú mà làm hăng hơn. Nhưng mà bỗng nhiên người đẹp lại sai đám thị nữ đem đàn chó thả ra. Đám chó dữ được thả, trông thấy vua mà cứ ngỡ đó là người lạ nên xông tới cắn chết tươi. Và người đàn bà kia lại vội vàng bảo chồng mình:
– Mình mau mau ngồi lên trên ngai vàng đi!
Người chồng nghe thấy vợ nói thì cũng lật đật chạy lên và ngồi vào ngai vàng, trăm quan cùng với cung nữ nhất loạt rập đầu mà bái mạng. Kể từ ngày đó thì anh chàng làm vua, cùng chung sống hạnh phúc với vợ mình đến trọn đời.
Mới hơn Cũ hơn